Chuyến Xe Không Người
Đêm vẩn vơ dưới những ánh trăng
Mấy khi người đi
Ngồi đó trong phòng
Khóc dưới những ánh trăng
Đêm lại tàn nhanh
Để lại đây lăn tăn chiều qua, ôi những màn mưa
Mấy lúc em buồn phiền một đời vì ngày hôm ấy, như lỡ
Vội chạm vòng tay em trao về ai mấy lúc mình đang còn đau nhưng vẫn
Chẳng còn điều gì sau những chuyến xe không người
Em ở lại đây khi người đi chưa một lần nói
Chỉ là một thời em mang tiếng mưa xa dần
Ngoài kia người đi qua màn đêm những kẻ vô hình
Vòng lặp như cơn mơ vởn quanh trong đầu người điên
Trong gương tóc tai rối bời, nhìn vào thân xác em biết
Sự đời chạy quanh em vô thường như tiếng nói chào em ngày mưa nhưng vẫn
Chẳng còn điều gì sau những chuyến xe không người
Em ở lại đây khi người đi chưa một lần nói
Chỉ là một thời em mang tiếng mưa xa dần
Ngoài kia người đi qua màn đêm những kẻ vô hình
Chẳng còn điều gì em phải đến đây
Hỡi em là mưa, là gió hát đung đưa
Em như là người thầm hát lên những câu thề
Em như là người thờ ơ khi gió đêm về